1137 – CHIỀU NHÌN CUỐI CHÂN TRỜI NHỚ MẸ (4)

Xuất bản vào 11:05:38 16/03/2018


 
Chiều nhìn cuối, chân trời tím biếc
Nhìn mấy người, dỗi việc chơi cờ
Không dưng nhớ Mẹ mặt đơ
Nghĩ quê giờ hẳn lặng mờ hơi sương…
 
Kìa ai đứng, bờ mương chống cuốc
Lộ vai gầy, rốt cuộc vì đâu ?
Vì đâu bạch trắng mái đầu ?
Vì đâu dám đội cả bầu trời xanh.
 
Ai người đứng, nghiêng vành nón lá
Cợt bỡn hò, dzô tả dzô ta
Giọng nghe không chỉ mặn mà
Khiến cho khách lữ “lặng” cha… cả người.
 
Mà ngay cả, giọng cười cũng “ác”
Dzòn dzòn nghe, nào khác pháo đâu ?
Hỏi Bà… nói có từ lâu
Lúc “Ngoại” Bà tóc trên đầu hẵng xanh.
 
Sương mờ ảo tròng trành chú mục
Trên lưng trâu, mỗi lúc mỗi gần
Nghĩ giờ Mẹ đứng góc sân
Gọi gà kêu vịt vân vân (v.v.) lên chuồng.
 
Giờ cũng lúc, tiếng chuông sư dộng
Âm ba lan, khuấy động mặt hồ
Giống như từng đợt sóng xô
Không dưng gột sạch thiển thô cuộc đời !.
 
Tp.HCM, ngày 16.3.2018
Shaolaojia_Thiều Ngọc Sơn
 



Câu lạc bộ Thái Cực Quyền Công Viên Gia Định - Số 3 đường Hoàng Minh Giám, P. 3, Q. Gò Vấp, TP. HCM