21.jpg - 64.65 kB

 

Vừa bảnh mắt, Huyền kêu Vàng lại
Dặn coi nhà, đừng mãi ham chơi
Để chừng em nhé Vàng ơi !
Trộm mà bắt Út, thúi đời… chớ chi !

Dặn Vàng nhớ, chớ đi xa đấy
Chơi loanh quanh, ở mấy góc sân
Hồ ao tuyệt đối chớ gần
Sẩy chân té xuống vạn phần khổ đau.

 

22528484_1975239962719011_8664328048285693699_n.jpg - 20.37 kB

 

Ghé tai bảo, mình đâu giống vịt
Nên khoản bơi, tậm tịt chớ đùa
Vịt ngan dù có già nua
Dẫu trông yếu đuối bơi đua… thiệt mình.

Còn dặn phải, biết kinh biết hãi
Thấy người dưng, nhớ phải, tránh xa
Kẻo không tự rước phiền hà
Bắt đem mổ bụng moi bà nó tim !

Chơi gần để, bà tìm cho dễ
Chớ ham vui, rồi để bà lo
Không gây sự với trâu bò
Thấy “quan gia” tất phải lo… nhường đường.

 

22519304_1975239976052343_3774986314589394284_n.jpg - 22.66 kB

Bà thương ba đứa mồ côi…

 

Vàng không biết, bà thương Út nhất
Bởi thế nên, Út rất quấn bà
Vàng nghe nói thế mặt sa
Một vài giọt lệ la đà trực rơi.

Huyền vút vút, lựa lời an ủi
Vỗ về em, hờn tủi bảo tôi:
Bà thương ba đứa mồ côi
Mẹ cha bị trộm bắt hồi ấu thơ…

Đông Văn, ngày 9.10.2017
Người Họ Thiều